Khi đến thăm một người bạn đang rời vào trạng thái đau khổ, nhiệm vụ chúng ta là an ủi. Để hoàn thành nhiệm vụ "an ủi" chúng ta phải tiến hành rất nhiều động tác hình thể...
Chẳng hạn như ta đến gần, đỡ người bạn dậy, lau nước mắt, vịn vai, vỗ về... những động tác hình thể kể trên đều phục vụ cho mục đích an ủi người bạn. Hành động hình thể lúc đó muốn cho chính xác và chân thực thì phải căn cứ vào tính chất và nhiệm vụ tâm lý mà định đoạt.
Trong sinh hoạt hằng ngày như: đi, đứng, nằm, ngồi, quì, bò, lăn, lết... trong hoàn cảnh môi trường và mối quan hệ khác nhau, các biểu hiện của hành động hình thể sẽ khác nhau.
Thư giãn là cách thức hàng đầu được sử dụng khi gặp stress. Có rất nhiều cách thư giãn: Yoga là nằm thẳng cẳng như xác chết, bơi thả ngữa, mát xa... Dù là cách thức nào thì đều có một điểm chung đó chính là: giảm thiểu lượng vận động cơ bắp, thư giãn cơ bắp – nội tạng – làm dịu thần kinh, nhằm lấy lại sự kết nối nhịp nhàng giữa hình thể và tâm lý.
Quan trọng trong thư giãn không nằm ở hơi thở sâu hay cạn mà là chúng ta có thể quán sát được các hoạt động hình thể hoặc trạng thái của nó hay không? Hay là "body" nằm đó còn "mind" thì trốn ra ngoài bay nhảy nhằm thoát ra khỏi thực tại?
Đừng cho "mind" đi, kêu nó ở lại với cái "body" cùng nhau hợp tác vượt qua khủng hoảng đó mới là cách. Thân - Tâm hợp nhất? Không cần phải ghê gớm vậy. Chỉ cần Thân - Tâm kết nối - hợp tác bình đẳng và đôi bên cùng có lợi là được.
Dễ dàng nhất và không đòi hỏi nhiều suy tưởng trong lúc thực hiện đó chính là theo dõi từng động tác của hình thể. Thái cực quyền - môn vận động thường được đánh giá là của các cụ ông, cụ bà - là môn dưỡng sinh dành cho người có sức khỏe kém - vận dụng cách thức này.
Động tác Thái cực quyền mềm mại nhẹ nhàng, khi giơ tay lên theo một cách thức nào đó, người tập đặt sự chú ý của mình vào từng động tác, mắt dõi theo tay, "Tâm" dõi theo "Thân" và giữ cho thân mình luôn ở tư thế dúng đắn: không cúi không cong, không ngữa không căng.
Dõi theo, không phân tích, không phán đoán. Biết và chỉ biết không đặt câu hỏi cũng chẳng phải trả lời. Khi "Thân" và "Tâm" kết nối đồng điệu được với nhau cũng là lúc "an trú" đến. Hạnh phúc không ở đâu xa, ở ngay đó. Bạn có thấy được không?
“Quá khứ không truy tìm, tương lai không ước vọng.
Quá khứ đã đoạn tận, tương lai lại chưa đến,
Chỉ có pháp hiện tại, tuệ quán chính ở đây…”
0 nhận xét: